[Free pattern] Bobble Fingerless Gloves

This is my first pattern, and I was inspired by this pattern, Puff Wrist Warmer. When I did this pattern, I don’t like the puff stitch, so I modified it a bit. I used the cluster stitch from the pattern I found on Red Heart (Lacy Bobble Scarf and Wrister)

I am not a good photographer, so the picture looks weird… Hehehe

My gloves are a little bit long, but you can adjust the length.

Materials

  • Any kind of yarn you like (I use Red Heart Super Saver Team Spirit)
  • Crochet hook (I use K hook, but I am a tight crocheter. You might use smaller hook)
  • Yarn needle (optional)

Gauge

Gauge is not important

Abbreviation

  • Cl (cluster) – [Yo and draw up a loop, yo and draw through 2 loops] 3 times all in same stitch indicated, yo and draw through all 4 loops on hook.
  • sc – single crochet
  • ch – chain

Pattern

Cuff (Make 2)

Ch until you reach your desired length plus one more chain (I chained 16)

Row 1: Sc in second ch from hook and in each ch around.

Row 2: Ch 1, turn. Sc in back loops only in each sc around.

Row 3 – 29: Repeat row 2

Row 30 (Seaming row): Ch 1, turn. Fold cuff. Bring first row in front and up to meet last row (right side of cuff is to the outside); working through both thicknesses, inserting hook into front loops across opposite side of foundation chain and back loops of last row, sl st in each stitch across.

You can adjust the cuff by adding more row, but the seaming row has to be on the even row.

Alternate method – Make the cuff following the instructions above until it reach your desired length. Then fold the cuff in half and sew the cuff up.

Body (Make 2)

Working in the side of the ribbed cuff, sc across evenly. How many sc you need is up to you but it must be a factor of 2. Make sure it fit nicely around your wrist. I had 30 sc total. Join with sl st to first sc of this row. Now, you start working in round.

Round 1:  Ch 1, *cl in next sc, ch 1, skip next sc* Repeat * around. Joint with sl st. (I have 15 cl and 15 ch 1 space)

Round 2: Sl st in first ch 1 space. Ch 1, *cl in next ch 1 space, ch 1* Repeat * around. Joint with sl st.

Round 3 – ? (4 for me): Repeat round 2 until you get to the round where you’d like to work your thumb hole. You may want to try it on to see if it reach your thumb.

Thumb hole role: Sl st in first ch 1 space. Ch 1, cl in next ch 1 space, ch 5, skip next ch 1 space, cl in next ch 1 space, ch 1, *cl in next ch 1 space, ch 1* Repeat * around. Join with sl st.

Round 5: Sl st in ch 5 space. cl, ch 1, cl, ch 1 all in ch 5 space, *cl in next ch 1 space, ch 1* Repeat * around. Join with sl st.

Round 6 – ? (Round 9 for me): Repeat round 2 until you reach wherever you want the top of the gloves to end

Round 10: Sc in each stitch across. I have 30 sc. Joint with sl st (If you want, you can use invisible join). Fasten off.

Miss You…

Yesterday I saw an Ireland flag on a car’s front tender, and suddenly I missed you. I wonder where you are and what you are doing right now. You do not know that you are the best friend I have ever had. You always answer my questions although you know they are silly. You are a friend who never say “NO” to me and take me to McDonald every day when online courses ended. You did not know how sad I was when I could not find you on Graduation Day. Also, you did not know how happy I was when I saw your picture with your family in Ireland…

After seeing the Ireland flag, I think of you on the way home, and I realize from the bottom of my heart, I miss you so much. I am glad that after all we have been through, I have put my whole trust in you. When I look back, I have no regrets because you will be there when I need a shoulder to cry on, when I need help, and when I feel lonely…

We go apart now as we have a future that is waiting for us, and I wish you will be successful in college…

I miss you, I do…

11/08/2011

Hiếu Trang Bí Sử – Cảm nhận tổng hợp

Nói cảm nhận cho oai chứ thật ra mấy bài này chỉ vik về một người… Mã Cảnh Đào, và đôi khi lồng thêm Ninh Tịnh ^^

Không hiểu tại sao trong các bộ bí sử thì chỉ thix bộ này nhất, có lẽ nó có cặp đôi mình yêu thích, Steve Ma và Ning Jing, nhưng cũng có lẽ nó là bộ bí sử đàng hoàng nhất, mấy bộ bí sử gần đây chất lượng giảm xuống rõ rệt ^^

Thôi… Show hàng… ^^

———————

Hôm qua, khi xem lại Hiếu Trang Bí Sử vì có một chi tiết định đưa vào fanfic nhưng lại quên, bao cảm giác ngày xưa lại ùa về. Vẫn đôi mắt ấy, giọng nói và nụ cười ấy, nhưng mỗi lần xem lại tôi đều có cảm giác xót xa.

Đa Nhĩ Cổn si tình đến mất cả giang sơn, bao lần để vuột mất cơ hội. Ngài yêu Ngọc Nhi bằng tình cảm chân thành và tha thiết, nhưng cách ngài thể hiện tình cảm lại rất mãnh liệt và có phần “hơi quá”. Nhiều lúc tôi đã nghĩ Đa Nhĩ Cổn là “người đi trước thời đại” khi ngài “dám” thành thân với Ngọc Nhi khi nàng đã là Thái Hậu, đã gánh trên vai trách nhiệm người mẹ, trách nhiệm Quốc mẫu nặng nề. Nhưng ước mơ ấy đã không thành hiện thực vì Ngọc Nhi không đủ dũng khí bước qua lễ giáo phong kiến khắc khe thời bấy giờ. Có lẽ trong mắt Nhiếp Chính Vương chỉ có Ngọc Nhi. Hiếu Trang của hôm nay mãi mãi là Ngọc Nhi ngày xưa cùng ngải rong ruổi trên lưng ngựa dưới bầu trời trong xanh nơi thảo nguyên rộng lớn. Đa Nhĩ Cổn dường như quên mất Ngọc Nhi giờ đây đã là mẹ của Hoàng thượng đương kim, và Hoàng thượng cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày nào. Phải chăng nguyên nhân khiến ngài thất bại và cuộc đời ngài là một bi kịch chỉ vì ngài không “thức thời”?

Lần đâu xem bộ phim này, tôi đã giận Đa Nhĩ Cổn tại sao không can đảm rũ bỏ tất cả cùng nhau ra đi với Ngọc Nhi? Ngài và Ngọc Nhi được hạnh phúc bên nhau, chẳng phải đó là điều ngài mong ước và chờ đợi suốt bao năm hay sao? Ngài không bỏ đi cùng Hiếu Trang vì lẽ gì, vì danh vọng và quyền lực. Tôi nghĩ không phải, vì nếu như thế, ngài sẽ không vì Hiếu Trang mà làm khổ bản thân thêm một lần, sẽ không vì chữ “tình” mà “tử chiến sa trường” trong giây phút cuối cùng.

Đa Nhĩ Cổn mất đi giang sơn, chuyện tình của ngài khiến ta lưu luyến và thổn thức suốt thời gian dài. Nhìn nụ cười sảng khoái của Đa Nhĩ Cổn khi ngài còn là Thập tứ gia cùng Ngọc Nhi thề non hẹn biển và ánh mắt buồn bã khi ngài về nơi xa xăm cực lạc, tôi cảm thấy nao lòng và tiếc cho ngài. Tiếc cho một vị tướng tài ba của Thanh vương triều phải ra đi quá sớm ở tuổi 38. Đa Nhĩ Cổn ra đi không vương vấn nhưng để lại trong lòng Ngọc Nhi niềm ân hận khôn nguôi vì tất cả tình yêu ngài đã trao trọn cho nàng.

Đa Nhĩ Cổn, ngài là Nhiếp chính vương “lộng quyền” hay là người đàn ông si tình, câu hỏi này thật không dễ trả lời. Ngài bị Hoàng đế Thuận Trị tước hết vương hiệu, điều này đúng hay sai, chỉ biết rằng sau này, ngài được phục hiệu và được truy tôn như một hoàng thân trung thành của nhà Thanh.

Phải chăng “thiên lý ở tại lòng người”?

Một ngày nhớ đến Nhiếp Chính Vương chung tình Đa Nhĩ Cổn

———————

Lại trúng độc Đa Nhĩ Cổn… Lại viết lung tung…

Hôm nay trải nghiệm một bộ phim mới… Lại chuyện thâm cung bí sử… Nói đến Hiếu Trang…

Mỗi khi nghe hai chữ Hiếu Trang, liền nghĩ ngay đến Ninh Tịnh, nghĩ ngay đến Đại Ngọc Nhi sắc diện như ngọc, cương nhu tinh tế. Nghĩ đến Đại Ngọc Nhi, không thể không nghĩ đến Đa Nhĩ Cổn, vị tướng tài của Đại Thanh triều được mệnh danh “Thiên ưng thần võ”. Nghĩ đến Đa Đa. trong lòng lại dấy lên câu hỏi: Nếu không có Đa Nhĩ Cổn cùng thế lực của ngài, liệu Phước Lâm có thể danh chánh ngôn thuận lên ngôi hoàng đế?

Nam chinh bắc chiến khi còn rất trẻ, trở thành Nhiếp Chính Vương khi tuổi đời mới chỉ 32, không phủ nhận đôi lúc Đa Nhĩ Cổn nóng tính và bốc đồng dù ngài là con người từng trải. Nhớ mãi lúc Đa Nhĩ Cổn tử chiến sa trường ở tuổi 38… Tay vẫn nắm chặt kỷ vật tỉnh yêu… Lòng vẫn nghĩ về mối tình ngài mang cả một đời… Thập Tứ Gia ra đi, để lại trong lòng Hiếu Trang niềm ân hận đến mai sau, khiến nàng thốt lên “Đa Nhĩ Cổn, em thật sự nợ anh quá nhiều…” Hiếu Trang không chỉ nợ ngài tình yêu, còn nợ ngài cả giang sơn…

“Đây là kỷ vật của một chân anh hùng…” – Câu nói của Hiếu Trang với Khang Hy khiến người xem vỡ òa… Hiếu Trang vẫn trân trọng Nhiếp Chính Vương, Ngọc Nhi mãi yêu Đa Nhĩ Cổn, luôn gọi ngài là “anh hùng”, vẫn dùng chính kỷ vật của ngài trao cho cháu nội của nàng cả ước mơ, cả cơ nghiệp như ngài từng làm năm xưa…

Vẫn biết Đa Nhĩ Cổn chuyên quyền, vẫn thấy có những lỗi lầm nơi ngài nhưng trong tim mọi người ngài vẫn là vị tướng lỗi lạc của Thanh vương triều, xứng đáng là “Ba Đồ Lỗ” của Mãn Châu như cha ngài kỳ vọng… Trải bao sóng gió, bao “thập tử nhất sinh” ngoài chiến trường và bao vinh quang cùng cay đắng, cuối cùng lịch sử đã cho ngài “sự phán xét công bằng” như lời Hiếu Trang…

———————

Một chữ tình khiến ngài vấn vương…

Một người con gái khiến ngài mất cả giang sơn…

Và một kỷ vật ngài mang theo xuống tuyền đài…

Đa Nhĩ Cổn…

Đa Nhĩ Cổn, mỗi lần xem lại là mỗi lần cảm xúc trào dâng, là mỗi lần thở dài cùng niềm tiếc nuối không nguôi…

Vì người mình yêu, Thập Tứ Gia bao lần thổ huyết, bao lần bỏ lỡ thời cơ, vuột mất cơ hội. Ngài phải phò trợ một vì vua ngài hận đến tận xương tủy, phải trải qua bao phen thập tử nhất sinh ngoài chiến trường. Luận công lao, tài cán, binh quyền, Đa Nhĩ Cổn đều vượt trội hơn người nhưng vì tình thế, vì một lời nói, ngài trở thành Nhiếp Chính Vương phù trợ ấu chúa…

Nhưng một khúc mắc cả đời Nhiếp Chính Vương không thể giải tỏa, một bóng hình ngài tương tư cả đời. Đa Nhĩ Cổn đắn đo, trở nên chuyên quyền nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy cùng những lời lẽ chân tình và sâu sắc, ngài lại trở về con người của năm xưa, hết lòng vì Đại Thanh, vì giang sơn xã tắc…

Từ lúc chỉ là cô bé, Ngọc Nhi đã chọn Đa Nhĩ Cổn làm chồng. Sau hai mươi năm, tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên nhưng hai con người ấy vẫn không đến được với nhau. Thân phận họ đã khác xưa, giữa họ là bức tường dày của lễ giáo, ánh nhìn của lê dân bá tính cùng quá nhiều phiền não ngăn cách. Đa Nhĩ Cổn không thể buông tay vì gia đình, vì những người tận trung với ngài. Ngọc Nhi không thể có được hạnh phúc nàng mong mỏi vì trách nhiệm làm mẹ, trách nhiệm Quốc mẫu.

Triều thần lên án ngài, hoàng đế Thuận Trị tước hết vương hiệu của ngài, những điều đó liệu đã phản ánh đúng con người của Nhiếp Chính Vương? Phục hiệu, truy tôn, sự phán xét của lịch sử, tất cả đều là phù du… Đa Nhĩ Cổn, ngài vừa tội nghiệp, vừa đáng thương. Không thể tìm ra lý do trách ngài và ngài mãi là nỗi ám ảnh trong tôi…

Dracula – Bình cũ rượu mới (spoiler hơi bị nhìu nha ^^)

Lâu rồi không viết review vì không có thiện cảm với mấy phim mới ra cho lắm. Phim của lão sư tử mình còn không thèm vik cơ mà… =))

Bình tâm mà nói mình là một người hoài cổ, dù cho cả thế giới đang chạy theo The Hobbit, City of Bones, Thor 2… thì mình vẫn ngồi đây xem lại mấy cái phim cũ xì… Cho đến hôm qua, rất tình cờ, mình gõ cái tên Jonathan Rhys Meyers vào google thì mới biết anh này đang đóng ma cà rồng trong series mới của đài NBC Dracula… Mình không thích phim horror hay thriller hay những gì dính đến ma cà rồng hay máu me, nhưng Dracula lại thu hút mình đến lạ khiến mình ngồi xem một mạch năm tập phim trong một đêm (không xem lướt nhá ^^)

Lý do đầu tiên mình xem Dracula vì mình muốn xem Jonathan sẽ diễn xuất ra sao sau The Tudors đình đám và sau những lần ra vào rehab… Thú thật mình đã không thất vọng…

Đọc tiếp

[Giấc Mộng Tình Yêu] – Chương 1


CHƯƠNG 1

4a0e74e7gw1dvfb6bzaoxj

Trên con đường xanh rợp bóng cây bao quanh khu biệt thự ngoại ô, sáng sớm, một thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng chạy về phía những tòa nhà hai tầng màu trắng, hôm nay là chủ nhật, trên đường không có ai, bên tai chỉ có tiếng chim hót véo von, ánh sáng êm dịu rọi vào người y, khiến y cảm thấy rất khoan khoái, thực sự là một ngày tuyệt vời, y cười với chính mình, chạy đến dưới lầu, lấy tờ báo trong hộp thư.

Vốn định tắm rửa xong sẽ đọc báo, lại thấy trên trang đầu chạy dòng tít nhìn mà giật mình: Ở trung tâm thành phố phát hiện thú dữ tấn công nữ sinh. Nguyệt Diệc Huy chau mày, lập tức lật báo xem tiếp, người bị hại là một sinh viên mười tám tuổi, tối thứ Sáu ra ngoài hẹn hò, một đêm không về. Ngày hôm sau, nhân viên của khu vui chơi trong thành phố phát hiện một đầu người máu me đầm đìa, liền lập tức báo án. Cảnh sát đến hiện trường, nhân viên pháp y đi theo thu thập chứng cứ nhìn một cái liền kết luận nguyên nhân cái chết là do thú dữ tấn công, xung quanh ngoại trừ cái đầu ra thì không tìm thấy bộ phận nào khác, cảnh sát suy đoán thú dữ tưởng nạn nhân là cây cỏ nên đã nuốt vào bụng.

Nếu như việc này xảy ra ở vườn bách thú thì không lấy gì làm lạ, nhưng xảy ra ở khu vui chơi thì dù thế nào cũng kỳ quái. Căn cứ theo tin tức đã đưa, toàn bộ vườn bách thú trong thành phố đều xác nhận không có thú dữ sổng chuồng, vậy cô gái này làm sao lại bị thú dữ ăn thịt?

Thành phố này vốn nằm sâu trong lãnh thổ quốc gia, không có núi sâu, rừng rậm, nơi sinh sống của những loài thú lớn, vậy thú dữ ăn thịt người này từ đâu đến đây?

Nguyệt Diệc Huy nhìn tờ báo trong tay, hơi nhíu mày, nạn nhân mới mười tám tuổi mà thôi, lứa tuổi đầy mộng mơ, bạn bè của cô chắc đau lòng lắm?

Đọc tiếp

[Làm Trưởng Tôn Hoàng Hậu Của Chàng] – Chương 9

CHƯƠNG 9 – PHƯỢNG HOÀNG

Lam Hue Lan - Cung Nu1

Có lẽ nghĩ tôi không có gì béo bở, Hồng tỷ tỷ không làm khó tôi, nhận tôi rồi, đi đến gian phòng nhỏ ở phía tây của Tứ Hợp Viện.

Căn phòng nhỏ này cùng với phòng của Hồng tỷ tỷ không khác biệt lắm, bài trí đơn giản, chỉ có vài vật dụng tất yếu. Một cái giường ghép lớn, chiếm hết phân nửa không gian căn phòng.

“Ta thấy muội muội xuất thân từ nhà giàu, nhất định không thích huyên náo. Phòng này không có người lạ, chỉ có muội cùng một cung nữ khác ở thôi. Đưa cơm cho Hoa nương nương, vốn là việc của Lâm Lan, ta sẽ bảo nó chỉ muội phải làm như thế nào.” Hồng tỷ tỷ nói xong liền rời khỏi.

Tôi cảm tạ, tiễn cô ấy ra cửa, rồi trải chiếu, chăn đệm Hồng tỷ tỷ cho tôi lên giường.

Đọc tiếp

[Làm Trưởng Tôn Hoàng Hậu Của Chàng] – Chương 8

CHƯƠNG 8 – TIẾN CUNG

9762fd24d0648b9f4d088d8a

Tôi cầm cái bình hoa cuối cùng trong phòng.

Không nỡ nha! Không biết tôi đã đập bao nhiêu cái bình hoa có chút đáng giá rồi.

“Huệ Lan!” Giọng cha từ bên ngoài truyền vào.

“Ta không lấy chồng! Thiếu gia nhà họ Tề là ai mà xứng lấy ta? Ta là Hoàng hậu! Muốn cưới ta hả? Chờ hắn đăng cơ rồi nói sau!”

Một, hai, ba, đập –“Xoảng!” Cái bình hoa cuối cùng hy sinh oanh liệt.

Tóm lại, một ngày quậy một trận nhỏ, ba ngày quậy một trận lớn, mỗi ngày đều bốc hỏa. Kỳ tuyển tú tiếp theo ít nhất cũng phải chờ hai năm, khi đó Lâm Huệ Lan đã qua tuổi mười tám, căn bản không có khả năng tiến cung lần nữa.

Nhưng tôi nhất định “không cam lòng,” sống chết cũng không muốn gả cho tên phàm phu tục tử. Thôi thì kéo dài như vậy, đợi cho hoa tàn ít bướm*, đến lúc không còn ai tới cửa dạm hỏi, tôi sẽ tự do!

* hoa tàn ít bướm – nguyên văn là nhân lão châu hoàng, ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá

Tôi ngồi xuống, uống một ngụm trà. Đây chính là trường kỳ kháng chiến, cần phải bổ sung dinh dưỡng kịp thời.

Đọc tiếp

[Giấc Mộng Tình Yêu] – Tiết Tử


TIẾT TỬ

c995d143ad4bd113b3d5af6c5aafa40f4bfb0557

“Diệc Huy, anh thật không biết tửu lượng của em vốn lại tốt như thế.” Mộ Dung Trăn chậm rãi xoay đầu, nói với chàng thanh niên khôi ngô bên cạnh đang từ từ uống hết năm ly Scorpion.

Bên trong quán bar Bluesky, rất nhiều người đều nhìn chăm chăm vào hai chàng thanh niên anh tuấn trẻ tuổi này. Chàng trai đang nâng ly rượu lên uống tên Nguyệt Diệc Huy. Trong quán rượu không ai không nhận ra y, không phải vì y thường đến quán bar này, mà vì y thật sự rất nổi tiếng. Nguyệt Diệc Huy là con trai của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng. Mười bảy tuổi y đến làm việc tại phòng nghiên cứu vũ khí không quân, từng được nhận huân chương do đích thân Thủ tướng trao tặng. Nguyệt Diệc Huy dường như là thần tượng của thanh niên cả nước. Báo chí, truyền hình, thỉnh thoảng lại săn tin về y, vẻ ngoài tuấn mỹ + gia thế hiển hách + đầu óc thông minh, khiến y còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao của giới giải trí.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Trăn đến quán bar này, hắn từng nghe bạn gái Nguyệt Mộng Viên nói Nguyệt Diệc Huy thích đến nơi này uống rượu. Tuy tình cảm giữa Nguyệt Diệc Huy và Mộ Dung Trăn khá tốt, đây là lần đầu tiên Nguyệt Diệc Huy dẫn hắn đến nơi này.

Hôm nay Nguyệt Diệc Huy rõ ràng có tâm sự, nét mặt nghiêm nghị tỏ vẻ không muốn nói chuyện. Mộ Dung Trăn thấy y không chú ý đến mình, mỉm cười đoạt lấy ly rượu y đã uống được phân nửa, tự mình uống nửa ly còn lại.

Đọc tiếp

[Làm Trưởng Tôn Hoàng Hậu Của Chàng] – Chương 7

CHƯƠNG 7 – TỪ HÔN

“Hoa tướng quân này dũng mãnh như thần, không ai sánh bằng, vang danh phiên bang.”

Hoa tướng quân? Hình như nghe tiểu Đình nói qua, là tướng quân đẹp trai.

“Nhắc tới khi Hoa tướng quân thành danh, phải nói về thời điểm tám năm trước khi ngài theo Liên lão tướng quân mang binh ngăn chặn cuộc xâm lấn của ngoại bang. Khi đó phiên bang có viên đại tướng tên Phàm Mộc Đức. Bình sinh hắn nhân cao mã đại*, dáng người dữ tợn, sử dụng một đôi chùy bằng đồng nặng ngàn cân, dũng mãnh hơn người. Ngay cả những viên tướng thiện chiện của Liên lão tướng đều không dám ra trận. Nhìn thấy phiên quốc kiêu ngạo, khí thế hừng hực, sĩ khí ba quân bị lung lay, lòng Liên lão tướng quân nóng như lửa đốt. Nhưng vào lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, giữ chức hiệu úy, xin được xuất trận. Liên lão tướng quân nhìn kỹ, thiếu niên này, quả thực khí độ bất phàm. Mọi người nói xem đó là ai? Không sai! Chính là Hoa Phục Hoa Hoa tướng quân tiếng tăm lừng lẫy ngày nay!”

* nhân cao mã đại – cao và mạnh

Đọc tiếp

[Làm Trưởng Tôn Hoàng Hậu Của Chàng] – Chương 6

CHƯƠNG 6 – NAM CHỦ

Tiểu Đình đặt những vật tôi đã mua như con diều, quạt cùng những thứ linh tinh khác trên bàn, “Tiểu thư, mấy thứ này để chỗ nào ạ?”

“Tặng cho ngươi đó.” Tôi không quay đầu lại, chuyên tâm đếm số tiền gặt hái được hôm nay.

Bốn mươi tám đồng, bạc vụn khoảng trên dưới hai mươi lượng, chắc là đủ chi tiêu lặt vặt trên đường rồi.

Đã lén tìm được hiệu cầm đồ, lấy chút trang sức châu báu, hẳn là có thể bán được nhiều tiền. Không biết Lâm gia có hiệu cầm đồ hay không, sau này, khi vào cửa hiệu nào đó, phải nhìn rõ bảng hiệu trước.

Đọc tiếp